Poem
Nguyễn Tiên Hoàng
Plain Speaking
They released you, what now?You look at the night sky, news from the stars, No.
You’d better be dead, real dead, so you won’t have to think
Would better be hanged neck high, a fossil fish in the water net, and
Killed by the acid rains of many old days
They hit the man next to you across the face, the sound of bones, cracked, flesh quashed, a king hit
And the young girl on all four, they caned her, they were grunting “Dog, low life dog”, all that obscenities
They drank whiskey, kicked the dirty plastic buckets across the floor
Hey! Let the fluid of all kinds show its colour! They laughed,
They shook the head: “Talk!” The poor half-swallowed tongue tried the talk
You feel you and the whole mankind go down in shame
You fought the tears back by zooming in the sight of a rhinoceros
The rhinoceros running straight right back
To its last stand, a chalk circle on the dirt
The rhinoceros that howls like a wounded wolf
When the pack of hyenas and the poachers close in
Ground of soft ash of the burned down souvenirs and memories in books
They asked why you want to add one more
“To the what, hey?”
Fighting back false emotions, fake indifference, you now scribble one single solid line
Across the roof of the night market
The rags that laugh crazy in the shaking trees
And the deflated kid balloons hanging plastic black, coagulated red
You may be able to live lucidly in the thick hinds of days blind, breathe stanzas
And you will publish
To the pigeons that do all the droppings (like news of the day)
But now you feel a running scar of shame, you ask for mercy
From those two people who were hit while you were spared
They are larger than your writing, they are larger than you, so you continue, you may continue to
Write, so, in your sleep
Be able to say wishing you a bloodwarm nice curl-up somewhere
Not on the cement but on the cured warm dirt; yes, write:
On good earth, who knows you might not wake up again, and likewise, I.
© Translation: 2011, Nguyễn Tiên Hoàng (Thường Quán)
Publisher: First published on PIW, , 2012
Publisher: First published on PIW, , 2012
Nói một lời
Nói một lời
Họ thả bạn, bây giờ, sao?Bạn nhìn lên nền trời đêm, tin tức gì từ những vì sao. Không.
Chẳng thà là chết, thực chết, như thế khỏi bận nghĩ ngợi
Chẳng là đã chết treo một dựng cổ, làm một cá khô hóa đá vô tâm trong lưới nước
Bị dội chết bởi mưa acit của tháng ngày cũ mèm.
Chúng đánh kẻ đứng kế bạn thẳng vào mặt, âm thanh của xương, bị vỡ, thịt dẹp, một cú bình sinh
Và người con gái bò trên sàn, họ quất bằng roi, bọn đánh gầm gừ " Chó, chó má ", và những thứ tục tĩu đại loại
Họ uống uýt ki, đá những chiếc sô nhựa lăn lóc trên sàn
Này! Cho trào ra máu dãi xem chúng nó là thứ gì ! Bọn đánh cười
Họ lắc lắc đầu: ‘Nói nhé!’ Chiếc lưỡi thụt một nửa cố gắng nói
Bạn thấy bạn và cả nhân loại bị lăng nhục
Bạn chiến đấu không để nước mắt chảy bằng cách chiếu tâm một thân tê giác
Một tê giác tru lên như một con sói hoang bị thương
Khi đám chó hê nanh vằn và toán thợ săn trộm tiến sát gần tới
Tê giác chạy về điểm chống cự cuối cùng
Một vòng phấn tròn trên đất
Nền đất của tro mềm mại tro của những kỷ niệm và ký ức trong sách bị đốt rụi
Họ hỏi tại sao bạn muốn góp thêm một cuốn
" Vào cái mả mẹ gì hở ?"
Đẩy lùi cảm xúc sự dửng dưng lòng mà bạn ngờ giả ngụy, bạn viết xuống một câu rõ nét
Băng ngang qua chiếc mái chợ đêm
Những túm vải rách tưa cười điên dại trong cây khuya run rẩy
Và những chiếc bong bóng trẻ nít xì hơi treo mang màu đen cao su và màu đỏ bầm
Bạn có thể sống sạch sẽ đằng sau lớp da dày của ngày mù
Thở những câu thơ
Và bạn sẽ xuất bản
Cho những con chim bồ câu đã để rơi phân (như tin ngày)
Nhưng bây giờ bạn cảm thấy một vết sẹo chạy ngang, bạn xin sự tha thứ
Của hai con người đã bị đánh, khi mà bạn thì được miễn thứ
Họ lớn lao hơn cái viết của bạn, họ lớn lao hơn bạn, như thế bạn tiếp tục, cái viết
Như thế, trong giấc ngủ bạn có thể nói: chúc một đêm ấm áp cuộn tròn đâu đấy
Không phải trên nền xi măng mà trên đất ấm; đúng vậy, viết :
Trên đất lành, giả như bạn không còn thức dậy nữa, giả như tôi không còn thức dậy nữa.
© 2011, Nguyễn Tiên Hoàng (Thường Quán)
Poems
Poems of Nguyễn Tiên Hoàng
Close
Plain Speaking
They released you, what now?You look at the night sky, news from the stars, No.
You’d better be dead, real dead, so you won’t have to think
Would better be hanged neck high, a fossil fish in the water net, and
Killed by the acid rains of many old days
They hit the man next to you across the face, the sound of bones, cracked, flesh quashed, a king hit
And the young girl on all four, they caned her, they were grunting “Dog, low life dog”, all that obscenities
They drank whiskey, kicked the dirty plastic buckets across the floor
Hey! Let the fluid of all kinds show its colour! They laughed,
They shook the head: “Talk!” The poor half-swallowed tongue tried the talk
You feel you and the whole mankind go down in shame
You fought the tears back by zooming in the sight of a rhinoceros
The rhinoceros running straight right back
To its last stand, a chalk circle on the dirt
The rhinoceros that howls like a wounded wolf
When the pack of hyenas and the poachers close in
Ground of soft ash of the burned down souvenirs and memories in books
They asked why you want to add one more
“To the what, hey?”
Fighting back false emotions, fake indifference, you now scribble one single solid line
Across the roof of the night market
The rags that laugh crazy in the shaking trees
And the deflated kid balloons hanging plastic black, coagulated red
You may be able to live lucidly in the thick hinds of days blind, breathe stanzas
And you will publish
To the pigeons that do all the droppings (like news of the day)
But now you feel a running scar of shame, you ask for mercy
From those two people who were hit while you were spared
They are larger than your writing, they are larger than you, so you continue, you may continue to
Write, so, in your sleep
Be able to say wishing you a bloodwarm nice curl-up somewhere
Not on the cement but on the cured warm dirt; yes, write:
On good earth, who knows you might not wake up again, and likewise, I.
© 2011, Nguyễn Tiên Hoàng (Thường Quán)
Publisher: 2012, First published on PIW,
Publisher: 2012, First published on PIW,
Plain Speaking
They released you, what now?You look at the night sky, news from the stars, No.
You’d better be dead, real dead, so you won’t have to think
Would better be hanged neck high, a fossil fish in the water net, and
Killed by the acid rains of many old days
They hit the man next to you across the face, the sound of bones, cracked, flesh quashed, a king hit
And the young girl on all four, they caned her, they were grunting “Dog, low life dog”, all that obscenities
They drank whiskey, kicked the dirty plastic buckets across the floor
Hey! Let the fluid of all kinds show its colour! They laughed,
They shook the head: “Talk!” The poor half-swallowed tongue tried the talk
You feel you and the whole mankind go down in shame
You fought the tears back by zooming in the sight of a rhinoceros
The rhinoceros running straight right back
To its last stand, a chalk circle on the dirt
The rhinoceros that howls like a wounded wolf
When the pack of hyenas and the poachers close in
Ground of soft ash of the burned down souvenirs and memories in books
They asked why you want to add one more
“To the what, hey?”
Fighting back false emotions, fake indifference, you now scribble one single solid line
Across the roof of the night market
The rags that laugh crazy in the shaking trees
And the deflated kid balloons hanging plastic black, coagulated red
You may be able to live lucidly in the thick hinds of days blind, breathe stanzas
And you will publish
To the pigeons that do all the droppings (like news of the day)
But now you feel a running scar of shame, you ask for mercy
From those two people who were hit while you were spared
They are larger than your writing, they are larger than you, so you continue, you may continue to
Write, so, in your sleep
Be able to say wishing you a bloodwarm nice curl-up somewhere
Not on the cement but on the cured warm dirt; yes, write:
On good earth, who knows you might not wake up again, and likewise, I.
© 2011, Nguyễn Tiên Hoàng (Thường Quán)
Publisher: 2012, First published on PIW,
Publisher: 2012, First published on PIW,
Sponsors
Partners
LantarenVenster – Verhalenhuis Belvédère